Ngoại truyện 3: Những nỗi buồn nho nhỏ của Geani
Người ta nói mẹ của nó là một người phụ nữ lực điền, trời sanh có sức mạnh phi thường, dáng người cao to, khuôn mày thanh tú. Có lẽ vì thế, nó cũng được thừa hưởng một sức lực đến kinh người còn khuôn mặt cũng hằn rõ một vài nét di truyền ưu tú.
Người ta còn nói mẹ của nó là một người phụ nữ không cần dùng đến hệ năng lượng nhưng cũng có thể khiến đối thủ sợ hãi đến vỡ phổi nổ tim. Một cú đấm của bà có thể đối đầu trực diện với chiến kỹ bậc cao, bẻ gãy hoàn toàn những đòn tấn công léo lắt và nguy hiểm. Ngay cả hàng rào năng lượng băng cứng cáp của miền Cực Địa Tụy Mĩ cũng bể nát dưới một nắm đấm của bà. Tính tình thì lại càng không cần mô tả gì nhiều, chỉ với hai chữ ngang tàng cũng đủ để nói lên tất cả. Xem ra cái tính bướng bỉnh cứng đầu của nó cũng ít nhiều thừa hưởng từ mẹ.
Chỉ là dáng người của nó lại hoàn toàn khác biệt với gia tộc. Và đó là một câu chuyện buồn. Đông đi xuân đến hè gọi thu về, ngày lại qua ngày, hết con gõ kiến này đến con gõ kiến khác cứ đều đều gõ lên đầu nó vào mỗi sáng khiến cho nó dù muốn cũng không thể cao lên được bao nhiêu. Vốn dĩ điều này chẳng làm nó sầu tủi. Cho đến một ngày đẹp trời nọ, cái ngày nó phải lựa chọn món thần khí sẽ cùng nó đồng hành trong những cuộc chiến ở ngày sau. Lúc đó, nó thật sự bất lực.
Dẫu cho say mê những thanh kiếm đến mấy, nó đành phải từ bỏ. Không biết ai đã tạo ra loại vũ khí này, lấy gì để làm chuẩn mực mà lại dài và thô như vậy. Thật khổ, nó cao hơn kiếm cũng chỉ vài phần. Múa may quay cuồng một hồi thì chỉ thấy kiếm chứ không thấy người. Kiếm của người ta thì múa lượn trên không, vờn gió ghẹo mây, trông thật khí phách và đẹp mắt. Kiếm của nó thì lệt quệt vào đất, cát bay tứ tung, mờ mịt cả một phương. Cho nên nó đã bỏ qua cái thứ vũ khí sẽ là một sự sỉ nhục đối với chiều cao của mình. Nó không tự ngược đãi bản thân đến mức nghênh ngang mang theo thanh kiếm đi trình diễn khắp nơi. Vì thế nó đã lựa chọn hai mảnh kích cầu quay để tiến vào Chanioli.
Nó tưởng rằng chạy vào vùng thể nghiệm sẽ thoát được cảnh bị gõ đầu. Nhưng nó đã mừng vội, loài gõ kiến ở đây còn dũng mãnh hơn gấp bội. Bao ngày tháng trôi qua là bấy nhiêu tháng ngày bị gõ đầu. Để rồi chiều cao của nó vẫn vậy, quá lắm thì đôi chân ngắn cũng chỉ dài ra thêm được vài phân không đáng kể.
Thật ra thì ngoài nỗi đau đáu về chiều cao khiêm tốn thì Geani cũng cất giấu trong lòng một nỗi buồn man mác khôn nguôi. Đó chính là mái tóc tội nghiệp của nó.
Lúc còn bé, Geani vô cùng mê mẩn mái tóc đuôi rùa. Kiểu tóc này rất tiện lợi, vừa mát mẻ, vừa gọn gàng, đánh nhau sẽ không dễ dàng bị nắm, lại còn có cái đuôi rùa xíu xiu trông thật khác biệt làm sao. Vì vậy, nó hay lén mẹ xẻn bớt tóc, hễ tóc dài ra một chút là nó sẽ cầm kéo lượn vài đường. Lúc đầu, mẹ giận lắm, mắng nó suốt nhưng mà nó vẫn cứ bướng bỉnh làm theo ý của mình. Sau này, mẹ không rầy la nữa mà thường hay vuốt mái tóc đuôi rùa của nó, rồi nói với một giọng tiếc nuối: “Tóc mềm như thế, đẹp như thế mà cắt mất.”
Từ khi không còn được mẹ vuốt ve, nó cũng không còn động vào tóc của mình nữa. Ấy vậy mà tóc cũng như chiều cao, nuôi bao năm vẫn thế, cố lắm cũng chỉ dài được gần tới vai, không thể dài hơn. Cho nên đứa nhỏ có một chấp niệm dai dẳng đối với mấy cọng tóc mỏng manh ở trên đầu. Có thể đánh nó chỗ nào cũng được nhưng không được chạm vào tóc của nó. Nếu không nó sẽ không đễ yên. Và cứ thế tạo thành một vòng lẩn quẩn.
Những mảnh lông đỏ xinh trên đầu những chú chim gõ kiến đều bị vặt đến bóng loáng. Vày trên mình rồng Kwinwi cũng bị cạo lỗ chỗ khắp nơi. Những con nào gõ vào đầu Geani thì xác định vĩnh viễn không còn đủ lông để đi khoe mẽ, trêu ghẹo bạn tình. Những con nào khẹt lửa làm cháy tóc thì xác định đến kim cương cũng không có để mà đếm. Vì vậy, chúng rất tức giận và luôn canh chừng đứa nhỏ. Cứ đến buổi sớm tinh mơ là sẽ gõ đầu, cứ đến buổi trưa nắng như đốt như thiêu sẽ hè nhau ra khẹt lửa. Ân oán giữa Geani và lũ gõ kiến cùng nhà rồng cứ vậy mãi không thể nào giải quyết được.
Ấy vậy mà ngày Geani rời khỏi Chanioli, đàn gõ kiến buồn đến mức không thèm gõ cây, gia tộc nhà rồng sầu đến mức chẳng thèm đi khè lửa, bầy Dực Cẩu thì tru tréo từng hồi còn mấy con Ma Mút lại rống to thành từng trận. Ngay cả lũ kền kền điện cũng ảo não xuống tinh thần, lượn lờ đêm ngày chỉ để kiếm tìm tung tích của con bé chua ngoa đanh đá. Đám động vật nhỏ thì khóc lóc um xùm vì không còn ai xào hạt dẻ, nướng khoai lang, hầm củ từ cho chúng ăn nữa rồi. Đáng thương nhất vẫn là gia đình linh trưởng, lâu lâu lại kéo nhau chạy đến hố Không Tấc để mà ngóng mà chờ. Thật là đau buồn biết mấy.
Đến cuối cùng thì không có bữa tiệc nào là không tàn, không có gì là tồn tại mãi mãi. Ở mỗi chặng đường sẽ có những kỳ ngộ, sẽ có những người bạn đến để đồng hành cùng ta một đoạn đường. Có lẽ điều tâm niệm duy nhất là những tháng ngày vui vẻ ồn ào ở cạnh nhau. Cho đến ngày sau thì những giây phút ấy, những cảm xúc ấm áp đó vẫn được giữ gìn trong một góc ký ức của Geani.
Một thời gian sau, khi không còn ai kiếm chuyện, vùng thể nghiệm lại khoác lên mình vẻ yên ắng tẻ nhạt của năm nào.
Nội dung đã được đăng ký bản quyền.
Copyright © since 2024 NHO. All Rights Reserved.
Copyright Protected with www.ProtectMyWork.com & US Copyright Office.