Chương 15: Bao kẻ nhớ thương (2)
Trên bậc thang thứ ba của ngọn đồi số sáu.
Từng hạt không khí dường như bị nén chặt vào nhau, không gian trở nên ngột ngạt và áp bứt. Hàng tầm vông mọc quanh bậc thềm uốn mình xiêu vẹo, những chiếc lá non dẫu lưu luyến cũng phải rời cành. Nếu không có năng lượng đối trung từ bia tự chính phù trợ thì thân cây đã gãy đổ từ lúc nào.
Phía quảng trường, người dân đã lục tục kéo nhau xuyên qua đường hầm để về lại bên kia đồi. Trên bậc thang, vị chưởng quản của danh gia ngũ tộc vẫn không có ý định rời đi. Đôi mắt lãnh khốc hướng về phía đứa bé gái đang nằm trên lưng người phụ nữ cao lớn. Ngài không nói một lời, hai tay chắp sau lưng cuộn thành nấm đấm, từng sợi gân xanh nổi cuồn cuộn trên lớp da săn chắc màu lúa mạch.
Đằng sau vị chưởng quản là lão chấp sự trưởng đang đứng cùng một cận vệ trung thành đang quỳ. Vào thời khắc này, khuôn mặt của hai vị cấp dưới cũng vô cùng đặc sắc.
Lão chấp sự trưởng trong bộ áo quần xanh lá mạ pha chút đỏ cam đang khoái chí sờ soạng hai bên mép miệng. Lão biết hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy đến. Vì thế, từ tối hôm trước, lão đã chuẩn bị rất lâu để bảo toàn mấy mảnh râu bảo bối. Lão thức trắng cả một đêm dài, cất công ngồi nối lại mấy phần râu bị đứt với nhau bằng tằm thiên tỷ. Không những vậy, lần này lão còn cẩn thận kẹp sợi râu mới nối với dây thép đồng trũy rồi cuộn tròn lại. Đảm bảo râu sẽ không dễ đứt được. Quả nhiên là thế, râu vẫn còn, râu của lão vẫn còn. Vị chấp sự trưởng không khỏi khâm phục tài trí của mình, nở một nụ cười mãn nguyện, lộ ra hàm răng lấm tấm đốm đen đốm vàng.
Trong khi đó, vị cận vệ lại vô cùng chật vật; mặt hắn xanh mét, như thể không còn một giọt máu. Cổ họng thì như bị ai bóp chặt, miệng hắn thở phì phò, thân hình lực lưỡng lung lay cùng với gió và mây. Thật ra thì hắn muốn nằm ngang ra đất luôn rồi nhưng vì bảo trì mặt mũi nên vẫn gắng gượng mà quỳ ngồi.
Nhưng mà hắn thật sự không chịu nổi mức áp lực này nữa, đành khúm núm mở miệng, dò la tâm trạng của cấp trên: “Chưởng quản… có cần xử lý đứa nhỏ không?”
Người đàn ông tóc bạch kim quay lại nhìn vị cận vệ nhiều năm thật lâu, vẫn không nói một lời. Ánh mắt lạnh lẽo giờ đây lại chuyển sang buồn bực, đôi mày hình lưỡi mác nhíu lại. Mức năng lượng tỏa ra còn khủng bố hơn lúc trước, hai cọng thép đồng trũy của lão Nép bắt đầu biến dạng.
Từng giọt mồ hôi rịn trên cái trán ngắn, lão chấp sự trưởng dùng thái độ ôn tồn nhất có thể để can ngăn: “Chưởng quản, ân oán là giữa người lớn, đứa nhỏ là vô tội, sự việc cũng không đến mức…”
“Không cần.” Vị chưởng quản dứt khoát ngắt lời. Một đứa trẻ vô dụng khiến người chán ghét và từ bỏ thì làm được gì. Huống chi hắn cũng không phải là kẻ khát máu. Chi vì nhìn thấy một vườn hoa thêu đầy bướm lượn lờ trước mắt, tâm trạng của vị chưởng quản vốn đã không tốt, nay lại càng bực bội. Ngay cả khi người đã đi thật xa, không khí xung quanh vẫn nặng chịch, cỏ cây rũ rượi, chim chóc im thinh thích.
Sự tĩnh mịch này lại càng làm nổi bật âm thanh tru tréo của lão chấp sự: “Con là chấp pháp hay là đồ tể hả? Đứa nhỏ thì có tội gì? Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói linh tinh.”
“Con chỉ đề nghị thôi mà.” Vị cận vệ giải thích.
“Ơ, vậy bây giờ con không làm gì nhưng ta ghét cái mặt vuông của con ta đề nghị thiến con, con chịu không?” Nước miếng của chấp sự trưởng văng tứ tung đủ để tạo thành một màn sương mỏng trên khuôn mặt xanh xao của vị cấp dưới trẻ tuổi.
Càng nói lại càng hăng, lão Nép tiếp tục chì chiết người cháu họ hàng xa tám đời của nhà mình. Lão mở miệng đến đâu, đứa cháu bên nội lắc đầu nguầy nguậy đến đó. Hắn nhanh tay che đi phần hương hoa, hai chân cũng chụm lại không để lọt một kẽ hở. Ai thì hắn không biết chứ lão tổ tông nhà hắn thì cái gì cũng dám làm, bất kể là thân quen hay xa lạ.
Cách đó không xa, trên tầng đá thứ tư của ngọn đồi thứ tám, ngay cạnh bụi trúc đùi gà, có một cụ già đang chau mày cau có. Những nếp nhăn dài trên trán dính chặt vào nhau, càng thể hiện sự khó chịu của cụ: “Thật là một đám ồn ào.”
Người ta nói hai người phụ nữ cùng một con vịt sẽ thành một cái chợ. Còn lão Nép thì lợi hại hơn nhiều, chỉ cần một mình lão cũng có thể thành một cái chợ phiên, mà còn là chợ hoa bốn mùa. Xuân, hạ, thu, đông, nhất định sẽ không thiếu mùa nào. Tình thế hôm nay căng thẳng như thế mà lão vẫn có thể hồn nhiên diện một cây hoa lòe loẹt đến cay cả mắt.
Có ai nghĩ được rằng, cả một đội hình chấp pháp ưu tú bậc nhất, người nào người nấy tóc tai gọn gàng, một thân áo lụa đen tung bay trong gió nom thật khí phách và oai hùng. Đột nhiên, giữa một tổ đội hào sảng như thế lại xuất hiện một lão già, đầu tóc thì như chổi chà bị mòn, ăn mặc thì sặc sỡ, hoa lá cành đủ màu, bướm chim thêu đủ loại. Người thì chỉ có một khúc nhưng thái độ lúc nào cũng rất hung hăng. Có khi người chưa thấy đâu mà giọng đã oang oang khắp chốn, một bài ca rụng râu xào đi xào lại cả trăm nghìn lần. Cụ mà là chưởng quản của lão thì cụ cho mớ tóc trên đầu bay đi luôn, chứ không nhân nhượng đến mức chỉ làm đứt hai cọng râu mỏng dính của lão.
Thở ra một hơi, cụ Nụ lắc đầu rồi tiện thể vuốt mấy cái bím râu dày mượt săn chắc. Hình như là chưa thỏa mãn, cụ lại lấy tay vuốt vuốt hai cọng lông mày trắng dài thườn thượt. Sực nhớ ra chuyện chính sự, cụ quay lại nhìn người đàn ông răng trắng môi đỏ ở cạnh bên mà hỏi han: “Là đứa bé đó có phải không?”
Ngừng lại một chút, cụ lại vuốt năm cái bím râu rồi cảm thán: “Cũng thật kỳ lạ.”
Rinner có chút ngập ngừng nhìn cụ Nụ: “Có lẽ là vậy… Có điều…”
Trên mu bàn tay trái của vị Thần phương đông, dấu ấn điệt giao thoắt ẩn thoắt hiện.
***
Màn đêm thong thả buông lơi.
Từng cụm tinh tú từ từ xuất hiện trên nền trời đen tẻ nhạt, vây quanh lấy sáu mặt trăng tròn vành vạch đang treo lơ lửng ở trên cao. Nhìn từ đằng xa thì trông giống như những chiếc vòng ngọc trai tinh tế được mang trên những chiếc cổ trắng ngần đầy đặn. Nhìn từ phía dưới thì trông giống như một đóa hoa sáu cánh kiều diễm kiêu sa được điểm xuyến bới những hạt sương long lanh đều đặn. Cảnh về đêm như một bức tranh thủy mặc, mang chút vẻ huyền ảo và mông lung. Lại nói không khí vùng hoang mạc vào mùa này có chút lạnh lẽo và tĩnh lặng, làm cho vạn vật xung quanh không khỏi trầm mặc trong buổi đêm thanh tĩnh đầy trăng và sao.
Theo lời khẩn cầu, những ánh sáng trắng với đủ loại cường độ từ lóa mắt đến dịu nhạt phát ra từ các thiên thể chậm rãi hòa quyện vào nhau thành những dải sáng màu bạc, rồi hội tụ vào một căn phòng trong suốt nằm trên đỉnh tháp Kisiri thuộc phía đông của vùng thượng Trezor. Những dải sáng này nhẹ nhàng xuyên qua một ngàn sáu trăm tám mươi lăng kính được đặt trên mái vòm pha lê thể nhược, chỉ mất một giây lại tiếp tục tản ra thành các cụm sắc màu riêng biệt lung linh.
Nương theo sự điều hướng từ mười bảy viên đá Quyền Tinh được đính xung quanh mỗi quyền trượng chính của sáu trí giả bậc Vĩ Thuấn thuộc dòng tiên tri, từng lớp ánh sáng lần lượt phản chiếu vào sáu hồ chất lỏng màu bạc nằm ngay chính giữa căn phòng pha lê. Chỉ chốc lát, không gian xung quanh dường như được mở rộng, không còn bị giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp hình lục giác, tinh tượng của các thiên thể trong một vùng nào đó của vũ trụ dần được hiển thị rõ nét trong không trung.
Những chuyển động, những tương tác giữa các thiên thể khiến cho khuôn mặt nhăn nheo của năm vị trưởng lão bậc Hoàng chau lại. Nét điềm tĩnh nghiêm trang thường ngày lại bị vùi lấp bởi sự căng thẳng và dè dặt. Ngược lại với sự cẩn trọng của đại diện ngũ tộc, sáu vị trí giả lại không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì khác biệt, chỉ là đôi mắt lạnh nhạt thường ngày có phần đanh lại.
Dù là vẻ ngoài có như thế nào thì trong lòng của những người đang đứng trong căn phòng lúc này đều chấn động ít nhiều. Năng lượng xung quanh dải Dramaza biến động không ngừng, lúc thì cường đại sáng chói lúc lại lập lòe yếu ớt mong manh. Ngay cả lớp ánh xạ xám bạc dày đặc quanh quần tinh Fioitim đã mỏng đi vài phần. Có thể cảm nhận được rằng các thiên thể trong quỹ tích này đang rung động với tần số nhanh hơn trước đó một phần vạn giây ánh sáng. Chỉ là một chút khác biệt nhưng sự cân bằng cùng những trật tự đã thiết lập bấy lâu nay có nguy cơ bị phá vỡ. Kinh ngạc hơn là tinh vân Kitma lại có dấu hiệu khởi sinh. Từ sau chiến dịch “Rằn cổ đỏ”, rừng Biến Hình bị thất thủ, tâm và thức của song Thần đã hóa thành gỗ mục thì tinh vân này đã hoàn toàn tắt lịm.
Tuy nhiên, điều khiến cho các vị trưởng lão không khỏi kinh tâm động phách là Vòng xoắn Timio vậy mà đã tịnh tiến đúng bảy duy độ và mười hai thức từ lúc nào. Thời khắc chuyển giao đã bắt đầu sớm hơn hai thời kỳ so với lời tiên tri. Mười ba tinh tú Vĩri đang từ tốn dịch chuyển về quỹ tích Vàng được thiết lập bởi hai dải Drazama và Fiotim. Tung tích của các vị Hộ Thần còn lại sẽ sớm được sáng tỏ. Giây phút bình yên có lẽ sẽ không còn.
Trong tâm trí của các vị trưởng lão đều vang lên: “Thế mà đã bắt đầu?”
Vị trí giả đứng đầu của dòng tiên tri không khỏi cảm thán:
“Vạn vật vốn dĩ đều là vậy, vũ trụ cũng biến động không ngừng, giây trước giây sau đã không còn là như cũ. Tưởng chừng như tĩnh ấy mà lại động, tưởng chừng như tỉnh ấy vậy mà ngu ngơ. Màn đêm tưởng chừng như là để nghỉ nhưng cũng chẳng có giấc ngủ nào trọn nghĩa yên bình. Ban ngày tưởng chừng như là đủ sáng nhưng lắm con đường thẳng lại thật khó đi. Liệu rồi bao nhiêu linh hồn đã ký kết sẽ nguyện vững tâm như thưở ban đầu?”
…
Thiên nhiên quá đỗi khó hiểu, trời đêm mới đó còn trong vắt nay đã mịt mờ bởi những cơn bão cát khổng lồ. Gió điên cuồng gào rống, bụi mịn che lấp mọi ngả đường. Dù vậy, ở một nơi nào đó, có một nguồn sáng vẫn điềm nhiên duy trì, nhẹ nhàng soi chiếu những con đường tưởng chừng như là ngõ cụt trong đêm tối u mê.
Nội dung đã được đăng ký bản quyền.
Copyright © since 2024 NHO. All Rights Reserved.
Copyright Protected with www.ProtectMyWork.com & US Copyright Office.