Chương 16: Tiến vào Chanioli
Đàn gà rừng thay nhau cất tiếng gáy, đánh vỡ đi sự tĩnh lặng của đêm đen. Từ đằng xa, từng ráng đỏ cam đã ửng trên nền trời vô tận, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.
Tại phía bắc của Ni Turka, trước cửa động Kwan, không khí có phần lắng đọng. Một nhóm trẻ con đang bịn rịn chia tay với một vài người lớn. Những đứa trẻ này đều là cô nhi và những người mang chúng tới đây phần lớn là họ hàng xa hay là người thân quen của những người đã khuất. Bởi vì không có năng lực gì đặc biệt, lại không có ai nhận nuôi nên lũ trẻ đều được giao lại cho Trại huấn luyện.
Ngay hai bên cánh cửa đá ngọc hồng lựu hình ngũ giác là hàng đèn hoa Lulu xanh biếc được treo lơ lửng trên những thanh xà ngang. Chút ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ chuỗi đèn hoa cũng làm hiện rõ bóng dáng đơn côi của đứa bé gái đang hắt trên nền tường nhẵn bóng.
Từ tối hôm trước, Geani đã không còn khóc nữa. Tuy đôi mắt vẫn sưng bụp, bọng mắt căng tròn đau nhức nhưng điều đó cũng không che đi được những tia hy vọng ánh lên từ hai con ngươi đen nhánh. Nó gạt bỏ đi nỗi sợ hãi đang kêu gào, cúi đầu chào Betha và Septynos, rồi kiên định xoay mình, chống gậy đi theo người huấn luyện tiến vào Chanioli.
Nhìn đứa nhỏ bước qua cửa giao giới, Betha thì thầm: “Bé con. Thật xin lỗi con.”
Cách đó một quãng ngắn, trong buổi trời còn đang nhá nhem, màn sương vẫn chưa vội tan, một ông cụ đầu tóc bạc phơ lầm lũi xuất hiện bên cạnh bụi trúc đùi gà tươi tốt. Phủ lên toàn thân của cụ lúc này là bộ cánh trắng tinh khôi của ngày hôm qua. Hai mắt phượng đăm chiêu hướng về phía đứa bé gái. Cụ lặng yên vuốt mấy cái bím râu trắng mượt, trầm tư suy nghĩ.
Con mèo béo ngồi trên vai của cụ ngoe nguẩy cái đuôi ngắn củn. Nó lười biếng phát ra vài tiếng kêu meo meo đứt quãng. Cụ Nụ liền tự thoại: “Vào Chanioli cũng tốt.”
Nói rồi, cụ Nụ lại nhìn về phía người phụ nữ đang cõng một người đàn ông đứng trước cửa động, ánh mắt của cụ lúc này tràn đầy sự xót thương và đồng cảm. Con mèo béo lại ậm ừ vài tiếng, cụ Nụ cũng gật gù đồng tình: “Con bé vẫn vậy.”
Mới đó, những tia nắng mang chút ánh sáng yếu ớt đã tìm đến, vài con chim tíu tít hót vang, hôm nay có lẽ lại là một ngày nắng đẹp.
Cửa động rồi cũng khép lại, bóng dáng của những đứa trẻ đã hoàn toàn khuất sau lớp đá được chạm khắc tinh xảo. Người quan sát đã rời đi, Betha dịu dàng nói:
“Septynos, chúng ta đi núi tuyết thôi. Anh luôn muốn ngắm nhìn sông băng mà. Lúc trước, em luôn sợ sự lạnh lẽo, nhưng giờ có anh đây rồi, em không sợ nữa.”
Người đàn ông nằm trên lưng vợ không đáp lại. Trời đã sáng rồi nhưng ông vẫn còn say ngủ. Ông ấy đang đắm chìm vào trong một giấc ngủ sâu, một giấc ngủ đưa người ta đến cõi vĩnh hằng.
Dọc hai bên con đường đất, hàng tre xanh hào phóng tỏa ra những bóng mát liền mạch như che chở những bước chân nặng nhọc khỏi sự gay gắt của cơn nắng trưa. Những nụ hoa còn e ấp vào ngày hôm qua nay đã nở rộ, tô chút vàng lên một nền xanh lá đơn điệu.
Ba trăm bảy mươi hai năm hoa tre mới nở một lần, đời người sẽ được mấy cái trăm năm, kiên trì đi rồi cũng sẽ đến, đến được nơi có sự ấm áp của yêu thương.
Nơi ngả rẽ, hai tâm hồn đồng điệu ấy cuối cùng cũng tìm đến được nơi mà trái tim của họ vẫn luôn hướng về.
***
Năm tháng lặng lẽ trôi, trời hết mưa rồi lại nắng. Đêm ngày tuần tự xoay vòng, tâm trí dần được lấp đầy bởi những hành trình mới. Để rồi khi ngoảnh nhìn vào trong một góc nào đó của ký ức, có những thứ lại chẳng thể xóa nhòa bởi sức mạnh của thời gian.
Một khung cảnh xám xịt, mặt hồ phẳng lặng, mọi thứ thật yên ả cho đến khi tiếng léo nhéo của đứa bé gái phá tan bầu không khí trầm mặc ở nơi đây.
“Này, cậu chạy ra đây làm gì? Làm tớ tìm muốn chết. Mau về thôi, trễ giờ rồi.” Cô bạn nhỏ vội vàng kéo tay của cậu bé đang ngồi trên tảng đá xù xì cạnh hồ nước. Chỉ một lực nhẹ vậy mà cả người của cậu bạn đã đổ nhào về phía cô bé khiến cho cả hai ngã đập xuống đất.
“Ôi! Cái mông của tớ. Trời ơi, cậu nặng quá đi, đè chết tớ rồi.” Cô bạn nhỏ lại liến thoắng, rồi cố sức đẩy mạnh cậu bạn sang một bên mà không cảm nhận được rằng chiếc áo trắng trên người đã nhuộm một màu đỏ chót. Chỉ đến khi nhìn thấy tấm thân nát bấy của cậu bạn, hai tay của mình thì dính đầy chất dịch nhớp nháp, cô bé run lên bần bật.
Mây mù kéo đến, tiếng tru tréo của những con thú làm mặt hồ gợn sóng.
“Phập! Phập! Phập!…” Những chiếc mõm thối mở to hết cỡ rồi ngậm chặt lại. Vài cú táp, miếng thịt sống đã nằm trong miệng. Đầu của chúng lắc lư dữ dội như muốn làm đứt nhanh phần thịt đang còn dính vào khung xương ở trước mắt. Chúng không thể chờ đợi được sự tươi ngon đang mời gọi.
Đứa bé gái không ngừng giãy giụa. Nó muốn thoát khỏi những chiếc răng dài đang cắm sâu vào da thịt. Có rất nhiều con quái thú đang lao đến. Tiếng la hét của những người thân yêu ngày một vang vọng. Mẹ của nó, dì của nó, bác của nó, bạn của nó đang quằn quại trong đau đớn. Bọn quái vật đang vây xung quanh họ, chúng điên cuồng dùng những chiếc răng sắt nhọn để xé từ miếng thịt này đến miếng thịt khác.
Máu văng tung tóe khắp nơi, tanh tưởi cả một góc trời.
“Mẹ ơi… Dì ơi…” Tiếng kêu trong vô vọng làm cho đàn gõ kiến thổn thức. Con chim đầu đàn vội vã dùng chiếc mỏ cứng dài gõ liên hồi lên đầu của đứa bé gái.
“Đau… đau… Đừng gõ nữa, đừng gõ nữa mà… Dậy rồi đây…” Geani đang nằm ngủ dưới cây sồi già vội bật dậy, ôm đầu kêu la bai bải.
Con gõ kiến đầu rìu liền thôi gõ nhưng cô bé vẫn ngồi lẩm bẩm một cách ấm ức như một thói quen: “Gõ gì mà gõ hoài… Gõ riết mà không cao lên được luôn nè…”
Sáng nào cũng vậy, đàn gõ kiến sẽ thay nhau gọi đứa nhỏ dậy. Đêm nào cũng vậy, khung cảnh đó sẽ không ngừng tái hiện trong những giấc mơ. Ngày nào cũng vậy, những cảm xúc đau đớn và hối lỗi luôn giày vò trái tim bé nhỏ. Có những lúc, Geani không dám ngủ bởi vì ngủ rồi sẽ thấy những thứ khiến nó khổ sở. Ngay cả khi nó ngã quỵ vì kiệt sức, giấc mơ vẫn sống động đến không ngờ, tường như rằng những khoảng trống trong ký ức của nó đã từng xảy ra như thế.
Năm năm năm tháng lẻ ba ngày trôi qua, sẹo trên người có vài vết cũng đã nhạt, vậy mà nỗi đau lại cứ chất chồng không dứt, nhiều đến mức đứa nhỏ cũng chỉ có thể khom mình làm bạn cùng với sự dằn vặt và đơn côi. Nếu ngày hôm đó nó không chạy vào rừng thì gia đình của nó, bạn bè của nó có lẽ vẫn còn đứng ở đây ngày hôm nay. Nó vẫn còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của những đôi bàn tay, nghe thấy được những lời yêu thương vỗ về từ những giọng nói quen thuộc
Nó luôn nghĩ: “Người nên biến mất là mình mới đúng.”
…
Vài giọt mưa xuân rơi xuống, chạm nhẹ vào lớp bụi mịn màng phủ trên những tán cây. Vài giọt sương mai thả mình khỏi phiến lá, theo dòng chảy của đất trời hòa vào những con suối mát trong.
“Róc rách, róc rách, róc rách!” Nước lơ đãng chảy qua những ghềnh đá, vô tình cuốn trôi đi chút muộn phiền của một đứa trẻ không mẹ không cha.
Từng cơn gió nhè nhẹ nổi lên làm cho cây cầu bắc ngang qua hố địa ngục cũng phải dập dềnh lên xuống. Nói là cầu cho mỹ miều chứ thật ra đó cũng chỉ là một tập hợp bao gồm hai mươi bảy sợi dây leo hồng hoang được bện chặt vào nhau, rồi mắc vào hai khối đá tỷ thiên được đặt ở hai bên một cái hố hình bầu dục.
Gió ngày càng to, biên độ dịch chuyển lên xuống của cây cầu dây ngày một cao rộng. Khi chiếc cầu bị trũng xuống một mét thì sẽ bị một phản lực từ dưới hố sẽ đẩy nó lên hai mét và rồi lực hấp dẫn ở phiá trên mặt hố cùng với lực hỗ trợ từ Geani sẽ đẩy ngược chiếc cầu xuống phía dưới hố bốn mét. Cứ thế trũng xuống bốn mét thì lại bị dội ngược lên tám mét. Lặp đi lặp lại cho đến khi tốc độ và biên độ dịch chuyển có thể kết hợp với nhau tạo thành một lực đủ mạnh để có thể thắng được một nửa lực đẩy phát ra từ dưới hố. Tại thời điểm thích hợp nhất, đứa nhỏ sẽ ngưng tụ các tâm điểm của thần thức thành một hàng thẳng. Năng lượng phát ra từ phách đính ứng cũng theo phương tử trục này để hợp nhất với lực hút ở phía trên mặt hố, tạo thành một lực lượng đối kháng với lực đẩy từ phía dưới hố.
Những năm qua, Geani không ngừng đánh đu trên chiếc cầu dây này. Nó luôn cố gắng biến mình thành mũi tên dũng mãnh để có thể xuyên thủng được lớp vật chất màu đen ở dưới mặt ngang hố. Tuy nhiên càng rớt xuống sâu, thì một lực vô hình khiến cho toàn bộ thần thức của Geani bị chấn động dữ dội. phương tử trục cũng nhanh chóng bị phân ly, năng lượng từ phách đích ứng liền đứt đoạn. Cả thân thể của đứa nhỏ bị dội ngược lên miệng hố, thần thức lẫn thất căn đều bị thương tổn nặng nề.
Lần đầu tiên thử, Geani không biết mình đã hôn mê bao lâu. Chỉ biết khi những giọt mưa làm loãng đi những dòng máu rỉ rả từ những vết thương cũng như tẩy bớt đi mùi tanh nồng vốn có của máu, đứa nhỏ bất giác tỉnh lại. Để rồi những cơn đau xé thịt gãy xương lại nhấn chìm nó vào những mảnh mơ hồ ảo ảnh. Nước mắt lại lần nữa quyện vào máu và mưa, thấm vào nền đất lạnh tanh ở bên dưới. Những lúc như thế, miệng của đứa nhỏ vẫn luôn vô thức lầm bầm: “Chờ con, xin hãy chờ con…”
Ý niệm đó là thứ duy nhất bảo vệ Geani giữa lằn ranh sinh tử và cũng là sức mạnh duy nhất giúp nó lì lợm lao mình xuống hố hết lần này đến lần khác. Bao nhiêu lần thử là bấy nhiêu lần tổn thương. Nhưng ít ra lần sau sẽ đỡ chật vật hơn lần trước, lần sau sẽ có thể ở dưới hố lâu hơn so với lần trước. Cho đến hiện tại, nó đã học được cách bảo vệ thân thể sau khi bị dội ngược lên trên mặt hố, xương của nó không còn gãy, da thịt của nó vẫn còn nguyên.
Lần thử hôm nay khiến Geani không khỏi phấn khích. Dù vẫn bị đẩy bay trở lại bãi cỏ lông heo quen thuộc mọc quanh hố nhưng trái tim của đửa nhỏ đập liên hồi vì vui sướng: “Tìm thấy rồi, rốt cuộc đã tìm thấy rồi…”
Cuối cùng, nó đã nhìn thấy được con đường để ra khỏi Chanioli.
Nội dung đã được đăng ký bản quyền.
Copyright © since 2024 NHO. All Rights Reserved.
Copyright Protected with www.ProtectMyWork.com & US Copyright Office.