Chương 15: Bao kẻ nhớ thương (1)
Buổi ban chiều, trời không gợn chút mây.
Hàng lồ ô vươn mình đón lấy nắng, tiếng quốc kêu da diết từng hồi, tiếng chuông đồng ngân vang lanh lảnh, những ánh lửa bập bùng quanh bia tự chính tắt lịm. Nhiệt độ giữa ngày dần dịu lại nhưng nhiệt tình của những kẻ buôn chuyện ngày một dâng cao. Đám người nhìn chăm chăm vào đứa bé gái, người nọ tiếp lời người kia không có lấy một khoảng nghỉ. Còn nhân vật chính của những lời xì xầm thì đang mếu máo, hai môi của nó bặm chặt, đôi mắt sưng húp nhìn chung quanh.
Chỉ nhận thấy những khuôn mặt xa lạ đang cau có, chỉ nhận được những ánh mắt lạnh lẽo đang xăm xoi, đứa trẻ thảng thốt kêu lên: “Mẹ ơi… Dì ơi…”
Tiếng nức nở của đứa trẻ cũng không làm cho lời bàn tán dừng lại. Ngược lại, sự yếu hèn của nó như một chất xúc tác khiến câu chuyện càng thêm rôm rả.
Betha vội vàng chạy ra khỏi đền, để lại sau lưng những khẩn cầu còn chưa kịp thành lời. Đứa trẻ đã khóc nhiều ngày nay, nếu còn khóc nữa thì sẽ mù mất. Bà tiến đến gần Geani, nói bằng một giọng gay gắt: “Nín ngay. Khóc thì được cái gì?”
Dù là đang la mắng đứa nhỏ nhưng đôi mắt to tròn màu hổ phách lại hướng về phía tán cây đối diện, nơi che chắn con quạ đen có cái mỏ màu cánh sen. Nói đoạn, Betha hít sâu một hơi, những ngón tay thon thả siết chặt vào nhau, gồng cứng. Bà buông lời cay đắng:
“Kêu cái gì. Mẹ của ngươi, dì của ngươi đều chết hết rồi… Đều vì ngươi mà chết… Septynos… Septynos cũng vì ngươi… mà chết.”
“Ngươi khóc thì họ sẽ sống lại sao? Ngươi khóc thì trả lại được Septynos cho ta sao?”
“Họ lúc nào cũng bảo vệ ngươi nhưng ngươi lại không phải là người được chọn.”
“Nghe cho rõ, đến tư cách kế thừa ngươi không có được, thì đến tư cách được khóc ngươi cũng đừng mong được phép.”
“Ngày mai phải đến trại huấn luyện. Không vào được đội tiên phong thì ngươi không xứng đáng là con của mẹ ngươi, không xứng đáng với sự hi sinh của mọi người.”
Sự căm phẫn của Betha tuôn trào như những cơn sóng thần khổng lồ, nuốt chửng lấy đứa trẻ nhỏ trước mắt.
Lúc này, Geani không còn gào khóc nữa. Bỏ ngoài tai những lời trách cứ, nó đờ đẫn lầm bầm, hai tay chắp lại, hướng về khoảng không phía trước: “Mẹ ơi, con sai rồi. Mẹ về với con có được không? Đừng bỏ con. Con sẽ ngoan, con hứa con sẽ không nghịch nữa.”
“Con xin lỗi. Mọi người đừng giận con. Đừng bỏ con một mình mà…” Nói rồi, nó lại ngơ ngác nhìn quanh, cố gắng kiếm tìm những bóng hình quen thuộc như thể lời khấn đã thực sự linh nghiệm. Không thấy ai, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, miệng nó mếu xệch, hai tay chỉ biết chắp lại, hai mắt hướng lên trời tiếp tục cầu xin. Nó cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao lần nhưng người thì vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy.
Tiếng giận dữ của người lớn hòa vào tiếng lẩm bẩm của đứa trẻ nhỏ như một bản nhạc ráp được phối trên nền kinh cầu khiến cuộc nghị luận sôi nổi phải ngừng lại.
Khi ánh mắt hung ác của Betha quét đến, đám người đều xoay mình chạy vội.
Ai mà không biết đến chiến tích của người phụ nữ này. Một lời nói ra có thể làm cho người ta tức đến hộc máu mồm, mép sùi bọt trắng. Nếu đầu không xịt khói thì tứ chi cũng bủn rủn, thân người co giật đì đùng. Một cái miệng của bà có thể đối kháng cả trăm người. Những người tụm năm tụm bảy ở đây cũng đã từng là kẻ thua cuộc, họ vẫn chưa quên những nỗi ê chề đã qua.
Bà ấy như một con ma xó, bí mật xấu xí có bị vùi sâu cỡ nào cũng bị bà cào ra cho được. Bà ấy không cần dùng đến hệ năng lượng, chỉ bằng lời nói cũng có thể khiến mười tám đời tổ tông nhà bạn bật nắp hòm chạy ra để dạy giỗ con cháu chớ có ngu xuẩn đi chọc người phụ đó, nhìn thấy bà ta thì làm ơn hãy đi đường vòng.
Trong chốc lát, đám đông tản dần ra, không còn chuyện gì nữa, về thôi, không lại bị vạ lây. Tuy vậy vẫn có vài người với dáng vẻ đạo mạo tỏ ra không phục, khuôn mặt cau có đầy thách thức nhìn về phía người đàn bà chanh chua. Bà ta cũng có ra gì đâu, nổi danh vì bất hiếu.
Vốn dĩ đã quen với sự giả tạo của miệng đời, Betha lạnh lùng rút ra đá tịnh minh. Chỉ một thoáng, chẳng còn ai có tâm tư đi buôn chuyện thiên hạ, vội vàng trốn khỏi ánh chiếu phát ra từ viên đá, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về nhà. Suýt nữa thì quên mất, người đàn bà này nắm giữ đá Kỷ Minh, cấp bậc của họ cũng thua kém hơn bà ta, rốt cuộc sẽ bị rà soát vào mộng thức. Thật tình thì cũng không nên vì chuyện ngoài đường mà để cho chuyện trong nhà chiếu sáng khắp muôn nơi. Họ là người có đạo đức, còn phải giương cao ngọn cờ chính nghĩa, còn phải chỉ trích cái xấu tuyên dương cái tốt nên cũng phải giữ mặt giữ mày. Chỉ trách trời cao không công bằng, loại mục rỗng như bà ta lại thu được bảo bối như vậy.
Người đàn ông với dáng người thấp tròn đã đứng quan sát một lúc lâu, lúc này bắt đầu khuyên giải: “Được rồi, không cần phải đuổi cùng giết tận, phải biết độ lượng, chừa đường lui cho mình.”
Rồi ông chỉ về phía đứa bé gái: “Nó chỉ là một đứa trẻ, nó có biết gì đâu, con đay nghiến nó như thế thì Septynos có thể sống lại sao? Mọi người lựa chọn bảo vệ con bé, con hãy tôn trọng điều đó. Bây giờ, chỉ còn nó và con dựa vào nhau để mà sống, thì làm sao trách mắng nó như thế.”
“Dựa vào nó?” Betha không khỏi bật ra một nụ cười tự giễu.
Bà mệt mỏi đáp: “Nếu cha muốn thì đón nó về chăm sóc. Nhưng con nói trước, nó sẽ không đem lại được lợi ích gì cho cha đâu.”
Sau một hồi răn dạy, người đàn ông tức tối, ngoảnh mặt bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Đúng là một đứa nghỗ nghịch, cứng đầu, dốt nát. Chồng không có, con cũng không, không ai chống lưng, lại còn đòi chạy đến cái nơi đèo heo hút gió, quanh năm chỉ có băng cứng cùng với tuyết trắng. Ông có thể giúp nó thoát được tội trốn chạy, thoát khỏi án đày, chỉ cần nó đầu quân về binh đoàn của gia tộc. Nếu không có ông, nó còn thong thả đứng đây sao. Dù ông không có công nuôi dưỡng nhưng nó mang dòng máu của ông, làm việc cho ông, bảo vệ người thân là điều đương nhiên, là điều nó nên làm. Thật ra, bao nhiêu kẻ thèm khát vị trí đó ông còn chẳng muốn dùng. Thôi thì muốn làm sao thì làm. Thiện ý không được trân trọng, ông cũng lười chỉ bảo. Ngày sau có một mình cô đơn không chỗ tựa nương, không được ai yêu thương thì mới thấm tháp, lúc đó tự khắc biết tìm về cầu xin.
Nhìn người đàn ông bước đi, khuôn mặt Betha không có lấy một cảm xúc. Những người thật lòng thương yêu bà không chút tính toán vốn đã không còn tồn tại trên thế giới này. Đã từ lâu, bà đã thôi tìm kiếm sự yêu thương từ một ai đó, cũng chẳng cần sự công nhận của bất kỳ người nào, cũng chẳng buồn chứng minh hay cố gắng đáp ứng nhu cầu của người khác để hèn mọn đổi lấy một ít quan tâm nhạt nhẽo.
Có những sự quan tâm bà không dám nhận, nhận rồi sẽ không biết lấy gì để trả lại cho tương xứng. Đã từng hoan hỉ đón lấy, để rồi hối hận vì nhận ra rằng cái gì cũng có cái giá của nó. Trả hay không trả thì đến cuối cùng vẫn là một con nợ ân tình mặc cho người dèm pha cùng thao túng. Điều người ta làm, bà đều phải ghi lòng tạc dạ khấu đầu tạ ơn còn điều bà làm lại chỉ được xem như là chuyện hiển nhiên trong nhà ngoài phố.
Bà cứ thế giam mình trong một cái vòng lẩn quẩn và trở thành một cái bia hoàn hảo để người ta đổ lỗi khi cần. Xem như sự tồn tại của bà đối với một số người cũng là đem lại được chút giá trị bèo bọt. Ai cũng yêu thích việc đóng vai nạn nhân vậy thì để bà sắm vai người mắc lỗi. Thế giới xung quanh bà đã từng tối như vậy, mọi thứ xung quanh đã từng khiến bà chán ghét đến thế.
Cho đến một ngày bà chợt bừng tỉnh từ cơn mê sảng, thì ra bà đã tự từ bỏ chính mình lâu đến vậy. Chẳng cần gì phải thỏa hiệp, cũng chẳng cần thiết đổi chác gì để đổi lấy vài sự yêu thương mỏng manh. Bà thà làm bạn cùng với sự tĩnh lặng còn hơn phải phí hoài khí lực với những kẻ mang danh nghĩa thân quen nhưng đam mê tính toán thiệt hơn lại còn thích khoác trên mình chiếc áo đáng thương nhân nghĩa. Nói đến cùng ai có thể ép nếu mình không muốn, nói đến cùng mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với những lựa chọn của chính mình. Làm những điều mình cần và sống theo những gì mà bản thân mong muốn.
…
Rốt cuộc, đám đông cũng chịu giải tán, chỉ còn lác đác vài người đang quét dọn quanh bia tự chính, quảng trường trung tâm trở nên tĩnh lặng.
Khi chắc rằng những điều cần được nghe đều đã được nghe, những thứ cần được thấy đều đã được thấy. Betha cẩn thận cõng đứa bé gái rời khỏi.
Nội dung đã được đăng ký bản quyền.
Copyright © since 2024 NHO. All Rights Reserved.
Copyright Protected with www.ProtectMyWork.com & US Copyright Office.